Người dịch: Whistle
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh, tay cầm khiên, tiếp tục xông lên.
Cương kình vô hình bao phủ lấy Chu Giáp, khiến hắn giống như hung thú đang chém giết trên chiến trường, tất cả những thứ chắn trước mặt đều bị đập nát.
Đợi đến khi Chu Giáp kiệt sức, rìu hai lưỡi đã chuẩn bị sẵn sàng, liền chém xuống.
Nộ Lôi gầm thét!
“Ầm…”
Lôi điện từ mặt đất bùng nổ, lan tràn, trong phạm vi mấy mét xung quanh đều bị lôi quang bao phủ, đám người đang xông đến cũng bị đánh bay.
Trước mặt Hắc Thiết, võ giả Phàm Giai gần như không có sức phản kháng.
Cho dù có cầm cự khiên, nỏ, thậm chí là mấy người liên thủ, thì cũng không có cơ hội đến gần Chu Giáp.
“Ác tặc!”
“Dừng tay!”
Tiếng gào thét vang lên từ hậu viện, một người tay cầm Bát Trảm đao lao đến.
Bát Trảm đao, nghe thì rất uy vũ, bá đạo, nhưng thực chất chỉ là hai thanh đoản đao và một bộ đao pháp, lưỡi đao dày, thích hợp để chém.
Hai đao liên hoàn, trùng trùng điệp điệp đao ảnh mang theo kình phong gào thét, chém xuống.
Đao quang gào thét khiến Chu Giáp phải dừng lại.
“Ngọc Hạc Linh!”
Chu Giáp lùi lại một bước, giơ khiên lên đỡ đòn: “Đến hay lắm!”
“Rầm!”
Đao và khiên va chạm, Chu Giáp đứng im, nhưng mặt đất dưới chân lại giống như mặt nước gợn sóng, đất đá dâng lên.
Ngọc Hạc Linh thân hình theo đao, đao chiêu liên tiếp, trong nháy mắt, trong sân chỉ còn lại đao quang, không thấy bóng người.
Đao quang bá đạo, tung hoành mười mấy mét, khiến cho lớp cương kình vô hình bên trong liên tục thu hẹp, cho đến khi bị ép vào trong phạm vi 30cm trước mặt Chu Giáp.
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh, một luồng lôi điện, phủ quang phá vỡ đao ảnh, đánh về phía Ngọc Hạc Linh.
“Ầm!”
Nộ Lôi gào thét, phủ quang chém vào một hòn non bộ, đá lập tức vỡ vụn, vô số đá to bằng nắm đấm bắn ra giống như mũi tên.
Bức tường cứng rắn cũng bị đục thủng lỗ chỗ.
Ngọc Hạc Linh nheo mắt, thân hình di chuyển, vung Bát Trảm đao chém xuống.
Ưu, nhược điểm của hai người rất rõ ràng.
Chu Giáp có khả năng phòng ngự kinh người, lực bộc phát càng thêm khủng bố, cho dù là cường giả Hắc Thiết trung kỳ, e rằng cũng không muốn đối mặt với uy lực của lôi điện, phủ quang.
Nhưng Chu Giáp di chuyển chậm, mỗi lần bộc phát đều phải tích lũy, rất dễ dàng bị người ta nhìn thấu.
Ngọc Hạc Linh thì ngược lại, tuy rằng ông ta lớn hơn hai, ba mươi tuổi, nội tình dường như còn kém Chu Giáp một chút.
Chỉ có thân pháp là lợi hại, tốc độ ra đao rất nhanh.
Tuy rằng nhất thời không thể đánh bại Chu Giáp, nhưng Ngọc Hạc Linh có thể dựa vào tốc độ và kinh nghiệm của mình để khóa chặt Chu Giáp trong phạm vi ba mét.
Ngoài sân.
Hồng bộ đầu nhìn vào trong sân, nhỏ giọng nói:
“Chu trưởng lão vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, khinh công cũng không tốt, tuy rằng phủ pháp kinh người, nhưng nếu như tiếp tục dây dưa, Nguyên Lực cạn kiệt, e rằng sẽ không phải là đối thủ của Ngọc Hạc Linh.”
Mấy người khác gật đầu.
Cũng là chuyện đương nhiên.
Chu Giáp hình như mới ba mươi tuổi.
Có tu vi Hắc Thiết đã là thiên tài, có thể luyện phủ pháp đến cảnh giới này càng thêm kinh người, nhưng khó có thể thành công ở những mặt khác.
Dù sao Chu Giáp cũng còn quá trẻ, không đủ thời gian, không thể nào phân tâm tu luyện khinh công, càng đừng nói đến kinh nghiệm chém giết.
Bất kỳ ai ở đây cũng đều có nhiều kinh nghiệm hơn Chu Giáp.
“Phế vật!”
Ngưu Nham hừ lạnh, dồn lực vào hai chân, nhảy cao, rút trường kiếm kỳ lạ bên hông ra khi đang ở giữa không trung, một luồng ánh sáng đỏ xuyên qua không gian.
“Ầm!”
Kiếm quang quét ngang, thân thể của một hàng hộ vệ Ngọc gia bên dưới lập tức nổ tung, vô số máu tươi như thể bị hấp dẫn, chui vào thân kiếm.
Cốt kiếm trắng hếu cũng có thêm chút màu đỏ.
“Chết!”
Ngưu Nham quát khẽ, sau khi rơi xuống đất, ông ta vung kiếm, kiếm khí cuồng bạo bắn ra, từng bóng người phía trước lần lượt nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
Uy lực của thanh kiếm kỳ lạ này rất khủng bố.
Cho dù là thất phẩm, bát phẩm, hay là cửu phẩm, thập phẩm, cũng không thể nào chống đỡ, vừa tiếp xúc với kiếm khí đã nổ tung.
“Nhanh, lùi lại!”
“Lùi lại!”
Nhất thời, không chỉ có người Ngọc gia, mà ngay cả nha dịch, bộ khoái, hộ vệ của Tô gia cũng biến sắc, vội vàng lùi lại, tránh xa.
Vừa rồi, có mấy người vì đứng quá gần người Ngọc gia, bị kiếm khí lướt qua, chết ngay tại chỗ.
Ngưu Nham không để ý, cầm kiếm xông lên, vung kiếm khí, giết sạch sinh vật sống, trong nháy mắt đã đến chiến trường ở hậu viện.
“Chết!”
Ngưu Nham trừng mắt, kiếm khí gào thét, chém xuống, vậy mà lại không phân biệt địch ta.
“Ngưu tướng quân!”
Chu Giáp nheo mắt, đột nhiên ngồi xổm xuống, hơi giơ khiên lên, dồn hết sức vào Tứ Tượng Khiên Chấn, cương kình vô hình trùng trùng điệp điệp xuất hiện.
“Ầm!”
“Rầm!”
Chu Giáp di chuyển mấy mét, lắc cổ tay, trừng mắt nhìn Ngưu Nham: “Ngươi muốn làm gì?”
“Giết địch.” Ngưu Nham ánh mắt lạnh lùng:
“Đồ vô dụng, lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong đối thủ, cái gì mà thiên phú dị bẩm, nội tình thâm hậu, thì ra cũng chỉ như vậy.”
“Ừm…”
Chu Giáp nắm chặt tay, sau đó, chậm rãi buông lỏng, gật đầu:
“Lời Ngưu tướng quân nói rất đúng.”
Đối phương muốn chọc giận hắn?
Để nhân cơ hội ra tay?
Chu Giáp không sợ, nhưng cũng không cần phải tức giận, biết rõ ý đồ của đối phương mà còn nhảy vào thì đúng là quá ngu ngốc.
Hơn nữa…
Ánh mắt Chu Giáp di chuyển, dừng lại trên thanh kiếm kỳ lạ trong tay Ngưu Nham.
Uy lực của thanh kiếm này rất khủng bố, kiếm khí được thi triển, cho dù có sự bảo vệ của Tứ Tượng Khiên Chấn, nhưng khí huyết trong cơ thể Chu Giáp vẫn bị khuấy động.
May mà Long Hổ Huyền Thai đã kịp thời phát huy tác dụng, đè nén sự bất thường.
Ngọc Hạc Linh không may mắn như vậy, ông ta không kịp né tránh, bị kiếm khí lướt qua, khí huyết mất khống chế.
Sau đó bị một kiếm chém đầu.
Khí huyết toàn thân cũng bị thanh kiếm kia nuốt chửng.
0.51385 sec| 2386 kb